30/3/11

Tiễn tháng 3






Có một tháng 3 u tối vừa khép lại
Bằng một ngày nắng rộ xé toang mây
Hoa loa kèn tháng 4 dường ngái ngủ
Dậy đi! Tháng Tư sắp về rồi

Có một mặt trời cười ngượng nghịu
Trốn đi đâu cho những tháng dầm dề
Để những cô gái muộn màng khoe dáng
Tung tăng đón tháng Tư sang

Có một nhà thơ trẻ
Sinh viên.
Guồng chân theo chị hàng hoa trên phố cổ
Mải miết quên đường về
Cũ kĩ chiếc xe đạp
Chạy tuột vào tháng Tư!

Tuổi thơ em ở đâu?

                                  Tuổi thơ em ở đâu?



     Chiều thứ 7 vừa rồi,tôi cùng đứa bạn thân ghé qua hiệu sách Tiền Phong mua mấy quyển sách cho học kì hai.
     Lúc chúng tôi đang dừng xe trước cổng nhà sách,thì có 2 em bé ăn mặc mỏng manh chạy đến. Có vẻ là 2 chị em, Hai đứa bé ăn xin da tái đi trong cái lạnh gió mùa.Trong lúc đứa chị đứng khoanh tay ngoan ngoãn chờ bạn tôi lấy tiền thì thằng bé lại háo hức với cái xe đạp của tôi.Đôi mắt đen láy của em dán chặt vào chiếc xe.Rồi em hồn nhiên leo lên yên xe ngồi đạp “gió”.
     -Nhà em ở đâu?-tôi hỏi.
     -Nhà em ở Ngã Tư Sở…dưới chân cầu vượt.
     -Quê chúng em ở Quảng Xương-Thanh Hóa ạ !-Con chị có vẻ khôn trước tuổi trả lời gãy gọn sau câu nói ngây thơ của đứa em mà tôi ước chừng chỉ mới 6-7 tuổi.
     -Em thích xe đạp lắm.Nhưng từ ngày bố mẹ em chết,chị bán mất rồi…
   Đôi mắt nó như chùng xuống hẳn,vẫn ngoái lại khi bị con chị túm áo kéo đi.Còn đôi mắt tôi chợt nhòa đi trong bóng chiều đang rũ xuống.
   Vâng! Nhà em ở chân cầu Ngã Tư Sở.Còn tuổi thơ em ở đâu?...
               

25/3/11

Già cỗi


               Già cỗi

Rồi bỗng thấy trong ta già cỗi
Những tế bào chậm chạp xác xơ
Những nụ cười chẳng thể non tơ
Như ngày xưa, những ngày còn đói khát

Ta chầm chậm mở mắt chào ban sớm
Ta ung dung nhấm nhám chén trà thơm
Ta điềm nhiên nhìn cuộc sống đảo điên
Ta tự tại với nỗi niềm nhân thế

Ôi ta ơi! Đã quên mình đang sống?
Cõi nhân sinh như thoáng chốc đi qua
Mà ngồi đây lãng đãng với trăm bề
Ta đang sống mà ôi! Ta như chết

Sự già cỗi như một miền sa mạc
Cứ lan dần trong mỗi tế bào xanh
Giết trọn đi những mong muốn khát thèm
Và diệt hết những ý vùng chực dậy

Già cỗi rồi ư! Ta đang chết…

20/3/11

Tự sự



                 Tự sự

" Mỗi hạt giống thiết tha như tiếng gọi
Sau mỗi nhọc nhằn sự sống lại sinh sôi."

            Tặng : T.L


Dù đục dù trong con sông vẫn chảy
Dù thấp dù cao cây lá vẫn xanh
Dù người phàm tục hay những kẻ tu hành
Cũng phải sống từ những điều rất nhỏ
Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó
Sao ta không tròn ngay tự trong tâm
Đất ấp ôm cho mọi hạt nảy mầm
Nhưng chồi tự vươn lên tìm ánh sáng
Nếu tất cả đường đời trơn láng
Chắc gì ta đã nhận được ra ta
Ai trên đời cũng có thể tiến xa
Nếu có khả năng tự mình đứng dậy
Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậy
Không chỉ để dành cho một riêng ai.

Tự Sự

                   TỰ SỰ

                                   Tặng: T.L

“Mỗi hạt giống thiết tha như tiếng gọi
   Sau mỗi nhọc nhằn sự sống sẽ sinh sôi”











Dù đục dù trong con sông vẫn chảy
Dù thấp dù cao cây lá vẫn xanh
Dù người phàm tục hay những kẻ tu hanh
Đều phải sống từ những điều rất nhỏ
Ta hay chê rằng cuojc đời méo mó
Sao ta không tròn ngay tự trong tâm
Đất ấp ôm cho mọi hạt nảy mầm
Nhưng chồi tự vươn lên tìm ánh sáng
Nết tất cả đường đời trơn láng
Chắc gì ta đã nhận được ra ta
Ai trên đời cũng có thể tiến xa
Nếu có khả năng tự mình đứng dậy
Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậy
Không chỉ để dành cho một riêng ai


16/3/11

Chiến Thắng Cuối cùng sẽ đến!

Đêm nay. Mourinho cùng Real thắng. Ấn tượng nhất với mình, đó là khoảnh khắc Mou bình thản trước những bàn thắng. Không cười, không nói. Mọi thứ đã được lập trình sẵn trong bộ óc thiên tài ấy. Và cả trong sự lạnh lùng của kẻ anh hùng, mà vẫn biết cuồng nhiệt đúng lúc. Mou gửi tới ta lời nhắn: Hãy biết giữ cho cái đầu lạnh, trái tim nóng. Chiến thắng Cuối cùng - sẽ đến!

Sáng nay. Thi môn đầu tiên trong danh mục dự thi của mình. Một môn mà mình sẽ phải dựa vào nhiều thứ để làm bài tốt nhất. Hãy bình thản, cố gắng hết mình. Rồi chiến thắng cuối cùng sẽ đến.

Chiều nay. Một guồng quay của Dynamic Plan cá nhân sẽ bắt đầu. Quyết đoán, nghĩ-mơ lớn. Và Cứ làm đi đã. Chiến thắng cuối cùng sẽ đến.

14/3/11

Thơ........................Trà Đá

Những quán nhỏ bên đường
Bán lẻ những niềm vui
Gã sinh viên phờ phạc
 Mua nổi mấy nụ cười

Trà đá!

Mắt nhắm mở ngắm Hà thành dậy sóng
Qua khói trà nghi ngút quyện sương đêm
5 giờ sáng. Một ngụm đầy nóng rát
Chát đầu môi tỉnh cả chốn hồng trần

Sáng trà đá. Tinh mơ uống chịu.
Đến hoàng hôn lại ghi nợ quán quen
Đầu mỗi tháng cộng dồn thành một cục
Và đôi khi cuối tháng quỵt thành quên

Quán trà đã. Như một tình yêu đẹp
Của chàng trai. Xơ xác. Sinh viên.
Yêu không thoáng nhưng chung tình khó nhẽ
Rồi cũng đi. Ai biết cũng ngoại tình...

Mỗi quán nhỏ như người tình bé nhỏ
Một giai nhân ai cũng ghé đôi lần
Đầu thuốc đỏ môi. Giật mình nhớ:
Quán ngày xưa lâu lắm đã không về....

10/3/11

Sinh viên Việt Nam và Tư duy Phản Biện

Mở tầm nhìn

SV Việt bị "trói" giữa cái Đúng và cái Sai


(VEF) - SV Việt Nam thường mất nhiều thời gian để trả lời một câu hỏi trước một vấn đề: Đúng hay sai?! Nhưng,không phải mọi thứ đều rành rọt giữa đúng và sai. Cuộc sống có Cái Đúng, Cái Sai, song nên nhớ rằng còn có cả Sự Khác!
Tin liên quan:
SV Việt Nam: không thể là "người máy" biết vâng lời
Sinh viên Việt Nam phải vượt qua "bệnh" thụ động
GS Mỹ nói về tật xấu trong giao tiếp của người Việt
LTS: Sau loạt bài của GS. David Pickus (ĐH Bang Arizona) viết riêng cho Diễn đàn Kinh tế Việt Nam phân tích các căn "bệnh" cố hữu của sinh viên Việt Nam, trong đó có thiếu tư duy phản biện, thiếu kỹ năng giao tiếp và thụ động trong công việc và học tập.
Những phân tích và nhận định của GS Pickus đã nhận được rất nhiều ý kiến phản hồi từ phía độc giả. VEF xin giới thiệu bài viết của bạn đọc Đặng Duy Linh chia sẻ về vấn đề này.
Hai năm trước, tôi may mắn được tham gia một khóa đào tạo Kỹ năng tư duy phê phán, trong chương trình đào tạo chính khóa của Đại học Thủy Lợi. Và với bản thân tôi, nó là động lực để tôi cất cánh phát triển tư duy của mình. Suốt hai năm nay, tôi đặt ra nhiều câu hỏi, trăn trở mà nhiều bạn bè tôi cho rằng quá xa vời. Song những  suy nghĩ ấy vẫn luôn thôi thúc thôi tìm kiếm, hoàn thiện để hệ thống hóa.
Và khi đọc bài viết của GS. David Pickus, tôi rất tâm đắc. Và xin được phép thay mặt cho Sinh viên Việt Nam, kính gửi lời cảm ơn tới sự quan tâm tới Sinh viên và Đất nước Việt Nam của Giáo sư!
Tôi luôn tâm niệm rằng: Một dân tộc chỉ có thể thăng hoa, chỉ khi mỗi công dân của dân tộc ấy có thể cất cánh và tung bay trên chính đôi cánh tư duy của chính mình! Rõ ràng muốn tung bay, thì mỗi cá nhân phải khám phá và phát huy được tối đa khả năng của bản thân mình, và cất cánh theo cách riêng của mình, vì mỗi cá thể có những ưu thế riêng biệt. Đây chính là sự phát triển dựa trên sự cá biệt, chứ không phải là kiểu khẩu hiệu đặc biệt nhưng có phần hình thức đang thịnh hành tại Việt Nam.
Tư duy phê phán, tôi hoàn toàn ủng hộ với giáo sư, là nhằm trả lời cho câu hỏi: Mình tin hay không tin, và tại sao như vậy trước một vấn đề. Tôi xin bổ sung, hay có thể nói là làm rõ theo thiển ý của tôi: Tư duy phê phán nhằm mục tiêu để chúng ta hiểu được hai điều:
1.     Tôi đang là ai, và sẽ là ai.
2.     Bản chất thật sự của một vấn đề.
Tại sao tôi lại đặt vấn đề tự hiểu: Tôi là ai? Bởi vì theo tôi, tiên quyết trong Tư duy phê phán đó là hệ tư tưởng, quan điểm, nguyên tắc của bản thân mỗi người phải được chính người đó xây dựng, hoàn thiện. Từ đó chủ động trong hành vi sống. Học sinh - Sinh viên Việt Nam thường hay mất nhiều thời gian để trả lời một câu hỏi trước một vấn đề: Đúng hay sai?! Ở đây có hai điều cần lưu ý: Thứ nhất, không phải mọi thứ đều rành rọt giữa đúng và sai. Cuộc sống có Cái Đúng, Cái Sai, song nên nhớ rằng còn có cả Sự Khác!. Thứ hai, là Sinh viên Việt Nam bị lệ thuộc cái Đúng - Sai theo mặc định được hình thành từ trước, thông thường đến từ nhà trường, hoặc cha mẹ, mà thiếu vắng câu trả lời từ cá nhân thực thụ!
Bản chất của vấn đề là gì? Thì ở đây theo tôi cần chú trọng phần đào tạo cách tư duy. Có phương pháp tư duy thì sinh viên sẽ hiểu rõ được bản chất của vấn đề, kết hợp với kiến thức của mình đưa ra đánh giá chính xác, hợp lý. Trong khóa đào tạo tôi nhắc đến ở trên, chúng tôi được học một số thứ nhỏ hơn như kỹ năng tranh luận, cách tư duy bằng Mindmap hay 6 chiếc mũ tư duy,...Tôi rất thích khi đưa kỹ năng tranh luận vào đây. Vì tôi nhận thấy, "dĩ hòa vi quý" đã ăn sâu một cách tiêu cực vào suy nghĩ của người Việt. Ngại va chạm, xuề xòa trong quan hệ đã khiến những cái đầu không được yêu cầu sản sinh ra chất xám để bảo vệ quan điểm cá nhân. Về phương pháp tư duy, tôi rất mong có dịp được sự hướng dẫn của Giáo sư GS. David Pickus.
Cuối cùng, có một điều tôi muốn chia sẽ cùng Giáo sư, tôi đã luôn mong muốn rằng: Mình sẽ dành thời gian để học tập để trở thành một giảng viên đào tạo kỹ năng. Tôi muốn dành tâm sức cho việc đào tạo hai kỹ năng chính: Tư duy phê phán, và kỹ năng tranh luận cho sinh viên - học sinh Việt Nam. Tôi hoàn toàn ủng hộ Giáo Sư trong việc đánh giá vai trò của Kỹ năng tư duy phê phán đối với Sinh viên nói riêng và các dân tộc đang phát triển như Việt Namm, Trung Quốc. Rất mong được tham gia các khòa đào tạo, cũng như các chương trình của Giáo sư trong chủ đề này, và các chủ đề khác trong thời gian tới.

6/3/11

Nửa đêm, Thức Tỉnh!


                                                     RA KHƠI 

                                                                                   
“ Công việc là Bạn
Học tập là Tình Yêu
Bạn bè – Chốn tri âm
Gia Đình – là Cốt lõi!”


    Tôi Biết, Một cuộc sống mới đã thực sự bắt đầu. Câu hỏi trầm thăng về nguồn cội của Năng lượng đã được Khơi mở. Có nhiều lý do để dừng lại và quy ẩn, song chỉ một vài lý do cực kỳ quan trọng cũng đủ cho sự Tươi Mới chiếm lĩnh trọn Suối nguồn, Năng lượng và Sức sống…
   Đi, Đi không ngừng nghỉ! Và không bao giờ buông xuôi bất cứ một mục tiêu nào. Sự trưởng thành của con người tính từ tuổi song không dừng lại đó, mà tiếp tục được đẩy tiếp những suy nghĩ Lớn, Hoài bão Lớn, Ước mơ Lớn, và Mục tiêu lớn cho một Sự Nghiệp Lớn!
   Không chần chừ, không suy nghĩ quá cầu toàn để lãng phí thời gian, không còn nữa những chút rảnh rỗi và tự tại, không thể nữa những mối quan hệ rườm rà, và không có chỗ cho sự trốn tránh. Một Hành trình Hạnh Phúc mới đã bắt đầu!

Vậy là:

Sóng đã vỗ trên đầu tuổi trẻ,
Và cánh buồm gió đã nạp căng
Người trai trẻ cưỡi tàu lướt gió
 Hẹn ngày về Cá chất đầy boong!

                                                                               Mồng 7 tháng 3 năm 2011

5/3/11

Hãy thanh lọc bùi Trần cho Thánh thiện...


     
    Hãy cho tôi một ngày an lành

Hãy cho tôi một ngày an lành…
Không có sex dù trong tưởng tượng
Không có sex từ những tà áo ngắn
Không music…
Không game…

Không nắng vàng ươm
Không mưa rả rích
Không ai hát bên nhà ríu rít
Không cả tiếng chim cất tiếng tiễn mùa…
….không….
….không…


Không đến trường
Không những bài học khô khan
Không trà đá
Không nhân trần
Không tụ tập
Không lo lắng về những bài chưa học
những tiết kiểm tra
những buổi dối lừa
Giữa thế giới nhiều người đeo mặt nạ…



Cho tôi 1 chút không xăng xe khói bụi
Một ngôi chùa tọa lạc thảnh thơi
Một nhành sen trắng không buồn
Và niệm phật cho hồn thanh thản

Ai đã đi trong đời người đó mang tội?
Mà sao cứ mãi vẩn vương
Ta muốn một ngày thành thật
Với chính mình mà thôi

Cho tôi một ngày bình an
Thở làn hơi không vội vã
Không hát bài thơ nào cả
Mà vẫn có thể cười
Đã đi tự bao ngày
Tìm kiếm thứ chi
Đi đã bao nơi
Với những hao gầy

Đi tìm chi-điều đơn giản nhất
Trong một mớ bòng bong?
Kệ!
Dù ai mong
Dù ai đợi
Ta vẫn cứ bình an



Một chút lạnh se đầu mái tóc
Một chút lạnh để thèm phơi
Thèm phơi mình trên gác
Nơi hửng nắng thênh thang

Không gì cả cớ sao ta bận rộn
Dằn vặt!khổ đau!thất vọng!chán chường?
Cứ thử bình an và bước
Thảnh thơi giữa chốn nhân gian
Ta chậm rãi mà nhanh không biết
Ta cuống cuồng vòng cũng chỉ thêm lâu
Hơn nhau một chút bình an ấy
Cứ thử để thèm những bước mau

Cho tôi 1 ngày bình an
Cho tôi an lành tự tại
Không nhạc không hoa
Không gì cả
Chỉ một ngày thôi
Tựa một kiếp rồi


Thênh thang ta bước bên đời…
   Thênh thang…!

Ta, một lần đã Chết....Nhưng vạn lần đã Sống hiên ngang!


            Ngày mai…?!!
   
Có lẽ ngày mai tôi sẽ chết
Bên đường kia lẳng lặng một nấm mồ
Bạn bè ơi xin dừng chân nán lại
Trao nụ cười – nhận lại một nụ cười

Đường còn xa, biết mình còn hơi thở
Em còn yêu, sao em nỡ ra đi
Đốt mình lên đợi chờ yêu thương đến
Em quay lưng, đem theo những đức tin

Và ta ngã quỵ như con chiến mã
Trước bão giông không bởi những gian nan
Ta ngã xuống với niềm tin tan vỡ
Trên đời này, còn biết sống bên ai?!





Bến nước, gốc đa…
Bình yên mang gương mặt chàng trai trẻ
Dấu những suy tư sâu thẳm đáy lòng
Sóng dội lên
            Sóng cuộn ngầm trong đất
Một nén hương không ru nổi một linh hồn!

Ta thành kẻ ngây thơ giữa địa phủ?
Ôm yêu thương để sống sót qua ngày
Ta thành kẻ dại ngây bên đường cũ?
Bước chân thơm hun hun gió bay…

Ở đây hương khói mờ nhân ảnh
Người ở phương nào người có hay?..

Bên đường cỏ một nấm mồ lẳng lặng
Rúc rích cười mình lệ ướt đêm…

       (Tháng 5, năm 2008)

P.S: Chép lại bài thơ tìm được trong ngày cũ. Và nhận ra tất cả đã xa rồi. Cảm ơn ai đó. Đã đến và đi trong cuộc đời này. Cuộc đời này đã dạy ta rất nhiều điều. Đó là về long can đảm, dũng cảm, tự tin thực sự Đó là những nỗi buồn chen những ngày vui.Và ai đó cũng là 1 phần rất nhỏ của cuộc sống này.  Không có những vết thương đã lên sẹo, thì ta đâu phải là người già giặn hôm nay. Mỗi người có cách lớn lên và hoàn thiện theo cách riêng. Nhưng khi cuộc sống méo mó, ta phải luôn tròn ngày tự trong tâm!


...Về trần gian góp một nụ cười!



                Ngộ

NgộN                        …Về trần gian góp một nụ cười!
      
     Đặng Duy Linh

Có loài hoa ngủ quên
Bỗng giật mình tỉnh dậy
Có người khách ngủ quên
Trên ngọn đồi hoang dại
Người chủ đã ngủ quên
Trong chính ngôi nhà mình
Có chàng trai bỗng dậy
Từ trong thế giới riêng

Loài hoa bỗng tỏa hương
Người khách ngồi ngơ dại
Người chủ buồn tê tái
Ai cũng dường đê mê

Chàng trai trong cuộc đời
Những giấc mơ thai nghén
Bàn tay buông rũ rượi
Làn môi hờn nụ hôn
Chàng trai ngồi lặng thinh
Trong thế giới của mình
Hương đã thơm nghi ngút
Trên phố nào xa xăm




Chàng trai bỗng nhớ quên
Bỗng thương đời hiu quạnh
Thương một thưởu đời mòn
Trong chính mình rạ rễu

Rồi chàng trai bỗng quên
Một nữa đời ngây dại
Chàng trai hít căng đêm
Dồn sự sống đứng dậy
Như chưa hề đau thương
Chưa bao giờ yêu ghét
Chưa bao giờ ngủ quên
Nữa đời trên căn gác

Chàng tự pha ấm trà
Ngút lên mùi mơ ước
Biếc lên màu bình yên
Trong tâm hồn của nước
Xa xa sương bay lên…

Có bao giờ hãy quên
Để chưa hề mất mát
Để trên đời tay trắng
Ta không còn ngủ yên
Trong chiếc giường bé dại
Mòn vẹt những môi hôn
Mờ phủ và dang dở
Những khát khao yêu thương



Có kẻ nào bên nấm mồ ngây dại
Run run nén hương rơi
Có một kẻ đang ngồi bật dậy
Về trần gian góp một nụ cười!
           Thanh nguyên!

(Hà thành,mùa nhật sinh 2K8)






Hà Nội mờ sương giăng/Lòng mình đầy yêu thương...



                  Phố đêm
          
            Đặng Duy Linh

Cặm cụi lên đèn đêm phố vắng trăng
Viết thơ tình cho một  người đặc biệt
Hoa điệp rắc vàng đêm thanh khiết
Sữa cuối mùa dàng dịu dâng hương…..

Phố xá lại chìm vào yên ả bản nguyên
Xa xa…
   Con tàu rúc trong đêm thanh thản
Tiếng xắc-xô-phôn thở dài
                           đuổi đeo giấc mộng
Gió tót ngọn trời lay những ánh sao

Li cà phê bốc khói
                         phảng phất thơm                                                                                                                            
Quyện nhẹ một phần riêng trong trái tim
                                                     rồi chìm đắm
Đã lâu lãng quên những điều giản dị
Một chút khê nồng đất mẹ dậy đâu đây
    





                                  
Thơm một bàn tay
                 Thơm một dáng đứng diễm kiều
Nhắm mắt lại ta chẳng cần mơ nữa
Đan những ngón tay như một người từng trải
  Nhớ……..
                 Thương………..

             ( HN/2k8 )

Chút ngẫu hứng cho Những ngày Tươi Mới...


                       Hẹn hò

            P.S: Ông già tặng H.L

Em trách tôi: Anh chẳng biết Hẹn hò!
Anh cười xòa cho nỗi buồn vơi vợi
Chẳng biết nói sao trong ngôn từ trẻ tuổi
Những trầm thăng vượt quá tuổi đôi mươi

Anh sinh ra tuổi đã vốn một trăm
Những hẹn hò không trần gian thường nhật
Lại chợt nhớ lúc rơi vào vực thẳm
Và hẹn hò với Số mệnh, Thiên tri…

Em chê tôi: Già trước tuổi mất rồi!
Anh cười phá cho mắt em nhíu lại
Cho nụ cười ngấn lên tươi mới
Bướng bỉnh xưa tìm lại với người nay

Em đã nghe anh kể suốt trưa này
Cạn cả ly café nâu đá
Tràn cả nắng mật ong trên gió hạ
Đang chớm sang trong ánh mắt em trong

…Anh giật mình:
Ta hò hẹn phải chăng?!...