Phố đêm
Đặng Duy Linh
Cặm cụi lên đèn đêm phố vắng trăng
Viết thơ tình cho một người đặc biệt
Hoa điệp rắc vàng đêm thanh khiết
Sữa cuối mùa dàng dịu dâng hương…..
Phố xá lại chìm vào yên ả bản nguyên
Xa xa…
Con tàu rúc trong đêm thanh thản
Tiếng xắc-xô-phôn thở dài
đuổi đeo giấc mộng
Gió tót ngọn trời lay những ánh sao
Li cà phê bốc khói
phảng phất thơm
Quyện nhẹ một phần riêng trong trái tim
rồi chìm đắm
Đã lâu lãng quên những điều giản dị
Một chút khê nồng đất mẹ dậy đâu đây
Thơm một bàn tay
Thơm một dáng đứng diễm kiều
Nhắm mắt lại ta chẳng cần mơ nữa
Đan những ngón tay như một người từng trải
Nhớ……..
Thương………..
( HN/2k8 )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét