Tôi đã hứa với chị, và với chính mình tôi sẽ viết lại quá
trình trưởng thành của bản thân mình mỗi tối.
Nhưng thật tệ, có hôm vì chiến dịch công ty tăng ca mãi tới
11 giờ đêm mới lọ mọ về nhà.
Nhưng thật tệ, có khi tôi ngủ thiếp đi mất sau một ngày chạy
khắp Hà Nội không quá rộng lớn nhưng “khủng khiếp” này.
Nhưng thật tệ, chắc chàng trai nào cũng có những hôm hẹn hò
quên thời gian,…
Tôi luôn tìm đủ lí do “hoàn toàn xác đáng” để ngụy biện cho
lời hứa với chính bản thân mình! Ôi, đó mới là điều tệ nhất so với những lí do
trên. Và bởi vậy mỗi đêm đi ngủ,lẩn khuất đâu đó vẫn là những đúc rút chưa được
viết ra, rồi đôi ba hôm, khi suy tưởng mới nào đó xuất hiện, nó lại dường như
chưa hề tồn tại.
“Nếu cuộc đời này đáng sống, thì cũng đáng được ghi lại!” Và
tôi nhận ra rằng, viết cũng chính là sống! Những ý tưởng và suy ngẫm trong đầu
không được viết ra, để được trao đổi, và bắt đầu một “đời sống” thú vị của nó,
thì ở một khía cạnh nào đó, cũng có nghĩa là bản thân ta đã “câm điếc hóa” một phần
tài năng và “sống thực vật” một phần con người của chính mình!
Một ngày mới đã sang, tôi sẽ sống với tất cả năng lượng của
mình. Và tôi cũng viết mạnh mẽ như thế! Để “thiên tài” trong tôi được tung cánh
và nới rộng những khoảng trời tự do!
Tôi đã cam kết! Còn bạn?!
HN,11/04/2012
Đặng Duy Linh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét