9/12/11

Lặng...


Qua một thời rồi qua một thời
Năm tháng cứ trôi qua
Những cái Tết trầm tư đi trông thấy
Tết già như dáng Mẹ dáng Cha...

Tôi hỏi đời rồi tôi hỏi mình
Không ai sinh ra trên đời muốn mình sẽ mù mịt hoàng hôn
Nhưng không có bình minh nào mãi mãi
Trừ những bình minh chết yểu mà thôi


Những khoảng trời rực lửa đã thắp lên
Rồi chợt lặng im sau những khoảng thinh không vang lên ồn ã
Tôi ngồi đấy ngắm tôi như một điều kì lạ
Khác với những điều già cỗi ở xung quanh

Tôi cô đơn và tôi chợt nhó thơ
Cõi riêng của tôi trỗi về từ sâu thẳm
Có khi ước mình là đứa trẻ con ngây dại
Nhưng đã bước rồi, đã bước rồi, bước mạnh mẽ lên tôi!

Cuộc đời, thời vận và số phận
đã được định mệnh chăng?!
Không tôi biết, là do mình quyết định
Bước chân đầu tiên là bước chân gần đích!
Cứ đi, cứ bước, cứ Tôi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét