10/8/13

Vô chấp – đường bùn

Chào các bạn,

zen-monk-carrying-woman
Khái niệm trung tâm của Phật gia là vô chấp. Và dù chúng ta bàn luận và giải thích nhiều thế nào, thì số người hiểu được và thực hành đúng vô chấp luôn luôn rất ít.
Các bạn đọc lại câu truyện “Đường bùn” trong 101 Truyện Thiền nhé, để hiểu vô chấp nhé.
Tanzan và Ekido đi chung với nhau trên con đường bùn lầy. Mưa đang rơi nặng hạt.

 
Đến một khúc quanh, họ gặp một cô gái xinh xắn mặc Kimono và mang đai lưng, không vượt qua ngã tư được.
“Đi, cô em,” Tanzan nói ngay. Bế cô gái trên đôi tay, thiền sư mang cô qua vũng bùn.
Ekido chẳng hề nói một lời nào nữa, cho đến tối khi họ sắp đến chùa tạm nghỉ. Ekido không còn nhịn được. “Người tu hành chúng ta không kề cận phụ nữ,” Ekido nói với Tanzan, “nhất là các cô gái trẻ và đẹp. Nguy hiểm. Sao thầy làm vậy?”
“Thầy bỏ cô ấy xuống đằng đó rồi,” Tanzan nói. “Con còn bế cô ấy sao?”
Ekido còn là học trò, tâm lực còn yếu, nên còn phải chấp vào luật để luyện tập: Nam nữ thọ thọ bất thân.
Nhưng Tanzan đã là thầy, tâm lực đã vượt qua được vòng cương tỏa của sắc dục, nên chẳng cần phải chấp vào luật lệ nào cả–nếu phải bế cô gái qua đường thì bế cô gái qua đường, mà lòng không vướng bận gì.
Không dính cứng vào luật lệ, đó là vô chấp.
Lòng không dính vào đâu, đó là vô chấp.
Làm điều gì thấy nên làm, mà lòng thì chẳng vướng bận vào đâu cả. Đó là vô chấp.
Nhưng vô chấp không phải là lý luận như chúng ta đang nói. Vô chấp là thực hành.
Người có trái tim hoàn toàn trong sáng và tĩnh lặng thì thường vô chấp mà không hề cố gắng để vô chấp.
Chúc các bạn luôn vô chấp.
Mến,
Hoành
© copyright 2013
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use
www.dotchuoinon.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét