25/3/11

Già cỗi


               Già cỗi

Rồi bỗng thấy trong ta già cỗi
Những tế bào chậm chạp xác xơ
Những nụ cười chẳng thể non tơ
Như ngày xưa, những ngày còn đói khát

Ta chầm chậm mở mắt chào ban sớm
Ta ung dung nhấm nhám chén trà thơm
Ta điềm nhiên nhìn cuộc sống đảo điên
Ta tự tại với nỗi niềm nhân thế

Ôi ta ơi! Đã quên mình đang sống?
Cõi nhân sinh như thoáng chốc đi qua
Mà ngồi đây lãng đãng với trăm bề
Ta đang sống mà ôi! Ta như chết

Sự già cỗi như một miền sa mạc
Cứ lan dần trong mỗi tế bào xanh
Giết trọn đi những mong muốn khát thèm
Và diệt hết những ý vùng chực dậy

Già cỗi rồi ư! Ta đang chết…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét