5/3/11

Ta, một lần đã Chết....Nhưng vạn lần đã Sống hiên ngang!


            Ngày mai…?!!
   
Có lẽ ngày mai tôi sẽ chết
Bên đường kia lẳng lặng một nấm mồ
Bạn bè ơi xin dừng chân nán lại
Trao nụ cười – nhận lại một nụ cười

Đường còn xa, biết mình còn hơi thở
Em còn yêu, sao em nỡ ra đi
Đốt mình lên đợi chờ yêu thương đến
Em quay lưng, đem theo những đức tin

Và ta ngã quỵ như con chiến mã
Trước bão giông không bởi những gian nan
Ta ngã xuống với niềm tin tan vỡ
Trên đời này, còn biết sống bên ai?!





Bến nước, gốc đa…
Bình yên mang gương mặt chàng trai trẻ
Dấu những suy tư sâu thẳm đáy lòng
Sóng dội lên
            Sóng cuộn ngầm trong đất
Một nén hương không ru nổi một linh hồn!

Ta thành kẻ ngây thơ giữa địa phủ?
Ôm yêu thương để sống sót qua ngày
Ta thành kẻ dại ngây bên đường cũ?
Bước chân thơm hun hun gió bay…

Ở đây hương khói mờ nhân ảnh
Người ở phương nào người có hay?..

Bên đường cỏ một nấm mồ lẳng lặng
Rúc rích cười mình lệ ướt đêm…

       (Tháng 5, năm 2008)

P.S: Chép lại bài thơ tìm được trong ngày cũ. Và nhận ra tất cả đã xa rồi. Cảm ơn ai đó. Đã đến và đi trong cuộc đời này. Cuộc đời này đã dạy ta rất nhiều điều. Đó là về long can đảm, dũng cảm, tự tin thực sự Đó là những nỗi buồn chen những ngày vui.Và ai đó cũng là 1 phần rất nhỏ của cuộc sống này.  Không có những vết thương đã lên sẹo, thì ta đâu phải là người già giặn hôm nay. Mỗi người có cách lớn lên và hoàn thiện theo cách riêng. Nhưng khi cuộc sống méo mó, ta phải luôn tròn ngày tự trong tâm!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét