5/3/11

...Về trần gian góp một nụ cười!



                Ngộ

NgộN                        …Về trần gian góp một nụ cười!
      
     Đặng Duy Linh

Có loài hoa ngủ quên
Bỗng giật mình tỉnh dậy
Có người khách ngủ quên
Trên ngọn đồi hoang dại
Người chủ đã ngủ quên
Trong chính ngôi nhà mình
Có chàng trai bỗng dậy
Từ trong thế giới riêng

Loài hoa bỗng tỏa hương
Người khách ngồi ngơ dại
Người chủ buồn tê tái
Ai cũng dường đê mê

Chàng trai trong cuộc đời
Những giấc mơ thai nghén
Bàn tay buông rũ rượi
Làn môi hờn nụ hôn
Chàng trai ngồi lặng thinh
Trong thế giới của mình
Hương đã thơm nghi ngút
Trên phố nào xa xăm




Chàng trai bỗng nhớ quên
Bỗng thương đời hiu quạnh
Thương một thưởu đời mòn
Trong chính mình rạ rễu

Rồi chàng trai bỗng quên
Một nữa đời ngây dại
Chàng trai hít căng đêm
Dồn sự sống đứng dậy
Như chưa hề đau thương
Chưa bao giờ yêu ghét
Chưa bao giờ ngủ quên
Nữa đời trên căn gác

Chàng tự pha ấm trà
Ngút lên mùi mơ ước
Biếc lên màu bình yên
Trong tâm hồn của nước
Xa xa sương bay lên…

Có bao giờ hãy quên
Để chưa hề mất mát
Để trên đời tay trắng
Ta không còn ngủ yên
Trong chiếc giường bé dại
Mòn vẹt những môi hôn
Mờ phủ và dang dở
Những khát khao yêu thương



Có kẻ nào bên nấm mồ ngây dại
Run run nén hương rơi
Có một kẻ đang ngồi bật dậy
Về trần gian góp một nụ cười!
           Thanh nguyên!

(Hà thành,mùa nhật sinh 2K8)






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét