9/8/13

COUCHSURFING MALAYSIA - PHẦN II: DUYÊN KÌ NGỘ


Đến sân bay LCCT lúc gần 5h chiều. Gọi cho host ko được. Ôi thôi, có khi nào mình bị cho leo cây không.

 Nhờ lần mình đi Thái Lan, lúc đến sân bay cũng ko có cách nào liên lạc với bạn kia vì mình chưa mua sim Thái.

 Điện thoại thì chưa cài Roaming. Thế là lúc đó mới xúm xuýt ngó quanh, xin gọi nhờ điện thoại của một du khách ở đấy. May mà liên lạc được, cảm ơn ríu rít. Sau vụ đấy, xuống sân bay là mình đã biết đường mua ngay sim, để liên lạc với bạn Henry (host của mình). 

Ra khỏi khu vực hành lý thì sẽ thấy ngay một gian hàng to đùng Free SimÔi, thấy Free thì thích đừng hỏi, cơ mà mình nghi nghi, sao lại Free được. Bao nhiêu là hành khách đi cùng cũng không thấy ai ghé vào. Không thử không biết, mình vào hỏi để xem nó Free cái gì. Thế là đưa em điện thoại Nókìa ra, anh Tây đen dáng siêu mẫu đẹp zai kiểm tra và lắp sim vào cho mình. Bảo Ok. Sau đó thì bảo mình nạp Card cho điện thoại. 35 Bath (240.000 VNĐ). Thôi xong, thì ra Free là Free cái sim, tức là cho mình một cái số, còn Card thì mình phải nộp tiền vào. Cứ tưởng như bên Việt Nam mình khi mua sim là có sẵn mấy tiền trong tài khoản. Mình cũng không nghĩ ra là nó có các mệnh giá thấp hơn đâu. Tự cân đối thấy mình đi một tuần thì số tiền đó cũng phù hợp. Nên đồng ý nạp Card. Thế rồi sau này ngày nào cũng tích cực gọi về nhà và gọi cho zai, rồi online mạng tùm lum để khi nào về nước là vừa hết tiền. :) Kinh nghiệm là các bạn có thể nạp Card mệnh giá thấp hơn nếu nhu cầu liên lạc ko cao.

Cơ mà giờ đây, sim đã sẵn sàng thì gọi cho host không liên lạc được. Có chút lo sợ. Thôi ta cứ bình tĩnh kiếm chỗ nghỉ chân đã rồi lúc nữa gọi lại. Có khi là do máy hết pin hoặc do sóng. Dẫu sao thì mình cũng đã để lại lời nhắn rồi. Xung quanh hầu hết là dân Mã Lai. Ở bên Mã, gần như ai cũng có xe ô tô như là bên mình đi xe máy vậy. Cơ mà nhiều trong số đó hầu hết là các xe đã cũ. Malay chủ yếu theo đạo Hồi, phụ nữ thì gần như ai cũng che tóc và mặt, và có xu hướng béo phì. Bỗng thấy có một tên lùn, già, xấu, tóc nhuộm xanh đỏ cứ lượn qua lượn lại trước mặt mình, rồi nhìn nhìn. Thực ra thì chả phải mình xinh đẹp gì mà lên tiếng chê bai ngoại hình người khác, cơ mà khi trẫm đã tả thì tả đến tận cùng mới thôi :v Phải đề phòng, phải đề phòng không nó cuỗm cái gì thì nguy. Rồi tên ấy tiến đến gần. Thôi, phải làm sao đây. 
- Em đi có một mình à?
Ợ, ra hắn là người Việt Nam. Haizz. Hú hồn.
- Vâng ạ. Sao anh nhận ra em là người Việt Nam?
- Thì anh nhìn là đoán ra mà.
- Thế ạ (mắt tròn xoe). Thế mà nhiều người nhìn em cứ đoán là người Hàn Quốc (haha, khoe là chính, có tí giống nước ngoài.)
Vâng. Em đi một mình
- Em sang đi làm hay đi du lịch.
- Em đi du lịch ạ.
- Đi một mình không sợ à?
- Cũng hơi sợ tí nhưng mà chắc là không sao.
Thế là hai kẻ ấy ngồi tám chuyện đủ mọi thứ trần đời. Hỏi ra mới biết anh ta tên Tiến, quê Lào Cai, đầu 8x, đi làm bên này được 7 năm rồi, làm bên xây dựng. Anh bảo dân Mã Lai họ lành người lắm, nên bên này dễ sống, thu nhập cũng khá, một ngày đi làm cũng gần được triệu bạc tiền Việt Nam nên nghỉ ngày nào tiếc ngày ấy. Thế mình mới lại hỏi anh định lấy vợ bên này à. Anh bảo không, làm thêm ít nữa rồi về lấy vợ Việt Nam thôi. hì. Nói chung là mình hỏi đủ thứ chuyện. Nói một lúc thấy y cũng thân thiện và dễ gần, khác hẳn với cái vẻ ngoài bụi đời của dân lao động. Vậy nên cũng thấy gần gũi và quý mến hơn tẹo. Và nhất là khi y đi mua cho mình chai nước khoáng và 2 gói bim bim thì thấy dễ mến gặp bội lần. Ôi chao là mình dễ mua chuộc :P

Gặp được y mình thấy rất là vui. Nó làm mình nhớ lại chuyến đi Thái Lan. Khi mình, cùng Dave, một bạn Nam người Ireland và Jip, bạn gái người Thái vào một nhà hàng bên sông Chao Patraya, cũng gặp được cả một team bồi bàn người Nghệ Tĩnh. Xúm xít nói chuyện, hỏi han thì đừng hỏi. Cái cảm giác gặp được đồng hương nơi xứ người nó mới thật là vui vẻ và thú vị, tưởng như nắng hạn gặp mưa. Không có cái ảnh nào chụp chung với anh Tiến, nhưng hai anh em có lấy số điện thoại. Up tạm một cái ảnh những người bạn Việt làm việc tại Thái Lan vậy.

                        Ảnh 1: Những người bạn Việt làm việc tại Thái Lan

Nói chuyện mãi mà vẫn không thấy Henry liên lạc lại. Anh Tiến rủ mình về JB. JB là tên viết tắt của Johor Bahru, là thủ phủ của Johor. Đây chính là cửa khẩu đường bộ từ Malay sang Singapore. Hì. Mình không định sang đây để rồi đi cùng với một nhóm bạn Việt Nam, vì cái mình đang muốn trải nghiệm là một cuộc sống của người dân bản địa. Mình cố liên lạc với host lần nữa. I'll be there in 5 minutes. Phù. Vậy là cũng đã tìm thấy nguồn sống. Henry đến, mình chào anh Tiến, rồi lên xe. Xe của host khá xịn, một chiếc xe 4 chỗ dáng thể thao. Henry đi cùng Paola, một cô bạn Bồ Đào Nha cao ráo, xinh gái. Paola cũng là một CSer khác đang ở nhờ nhà Henry. Chính Paola là người mà sau này mình phải cảm ơn rất nhiều vì đã lo lắng, quan tâm và chia sẻ mình như chị em gái. 

Henry thuê một căn hộ cao cấp trong khu cao cấp ở Putrajaya. Xe chạy bon bon trên những con đường tuyệt đẹp. Giờ thì mình được nhìn cận cảnh những hàng cây cọ dầu mọc thẳng tắp chạy dài đến cả cây số mà lúc máy bay gần hạ cánh mình đã nhìn thấy như những khu rừng trồng bạt ngàn. Sau này tìm hiểu mình mới biết được Malaysia có đến 4 triệu ha diện tích cây cọ dầu và đất nước này được xếp vào hàng quốc gia có tỉ lệ xuất khẩu cọ dầu lớn, chiếm 70% sản lượng xuất khẩu trên thế giới. Ngoài việc sản xuất mỹ phẩm, cây cọ dầu ở Malaysia còn có thể sản xuất thành nhiên liệu thay cho xăng dầu để chạy ô tô. 

                                      Ảnh 2: Bạt ngàn cọ dầu ở Malaysia

Cũng giống như Thái Lan, Malaysia sử dụng tay lái nghịch, vô lăng nằm ở bên phải xe. Hỏi ra  Ở đây đường rộng và nhiều làn đường, nên vận tốc xe chạy cứ là 80-100km/giờ. Nhớ có đoàn khách Malay sang Việt Nam du lịch, cứ nhất định bảo tài xế ngủ giật, vì chỉ chạy có 40km/giờ. :) 

Henry và Paola hỏi mình về Hà Nội. Vốn là 1 party guy, Henry dành rất nhiều thời gian để đi bar và pub. Mình mới kể là ở Hà Nội có một con phố có rất nhiều bạn Tây đến. Ở đó có nhiều bar, pub và bia hơi giá rất rẻ. Henry và Paola mắt tròn mắt dẹt không tin khi mình bảo là ở Tạ Hiện giá 1 cốc bia tươi chỉ là 5.000đ, chưa bằng 1 ringgit. Henry bảo ở Malay, bia tươi rẻ nhất cũng là 10 ringgits. Vậy nên chắc chắn sẽ đến Việt Nam để uống thử beer giá 1 ringgit nó như thế nào. Trời xanh mây trắng, đường đẹp, xe lao vun vút, chẳng mấy chốc mà đã đến căn hộ Henry đang sống. Một căn hộ trong khu biệt thự mới, xinh đẹp, và hiện đại. Vào nhà thấy hai bạn Tây đen khác đang ăn bốc thức ăn. Mình hiểu mọi trải nghiệm mới chỉ thực sự bắt đầu.

Theo blog Bò Cạp Cô Đơn


COUCHSURFING MALAYSIA - Phần III:  SỐC VĂN HÓA - MALAYSIA VỀ ĐÊM

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét