5/8/13

Xuân Hạ Thu Đông rồi… Xuân

Chào các bạn,
xuanhathudong
Cuốn phim “Xuân Hạ Thu Đông rồi… Xuân” diễn tả chu kỳ sống của con người. Một chú tiểu sống trong chùa với sư phụ. Chú tiểu chơi các trò chơi, đôi khi quái ác, của một cậu bé. 
Rồi lớn lên thành sư trẻ, gặp một cô bé, và yêu, bỏ tu đi theo cô bé. Sư phụ thấy và biết mọi sự như thế, nhưng chẳng nói một lời.
 Rồi cậu bị cô bé bỏ bê, cậu ghen tương và giết cô bé, và trở thành tội phạm, chạy về chùa, và bị công an rượt theo bắt, ở tù nhiều năm, và trở lại chùa hoang vắng vì sư phụ đã qua đời. Cậu tu tại chùa, trở thành sư già trụ trì. 
Rồi có người bỏ một em bé trước chùa, sư nuôi thành chú tiểu nhỏ với những trò chơi quái ác… và cuộc đời cứ thế quay vòng.

Bài học của câu chuyện là mỗi người có một con đường để đi—tham sân si, hỉ nộ ái ố ai lạc dục—không ai cản được, không ai nói được, dù thầy có giảng dạy hay ngăn cản cũng chỉ vô ích. Cho nên thầy chỉ im lặng nhìn. Người ta chỉ học được bằng các trải nghiệm của chính mình. Không ai học được chỉ bằng nghe giảng.
Câu truyện đậm vẻ bị động và duyên số. Hầu như không có chỗ cho tư duy tích cực.
Nhưng câu truyên có một điều rất đúng. Đó là, cho đại đa số người của thế giới, họ chẳng học được từ nguồn nào cả ngoại trừ chính họ trải nghiệm. Các lời giảng của thầy, các lời kinh của các thánh nhân, nếu họ có nghe có đọc thì cũng như nước đổ lá môn. Nghe thì nghe vậy, và thường khi họ tưởng họ hiểu được điều họ nghe, nhưng thật sự chẳng hiểu gì, cho đến khi họ trải nghiệm điều họ đã được giảng, thường là mấy mươi năm sau.
Và đó là điều mình nói với các bạn: Những điều mình nói với các bạn, trong gần 2000 bài trà đàm, hoặc những điều các thánh nhân nói, nhiều bạn sẽ nghĩ là bạn đọc và hiểu, nhưng có thể là đến 50 tuổi các bạn mới thực sự hiểu, và các bạn sẽ nói: “Trời, câu này mình nghe anh Hoành nói đi nói lại mấy chục năm trước, mà bây giờ mới hiểu. Sao mình không hiểu từ hồi đó có phải là đỡ cho mình lắm không?”
Chính vì vậy mà mình thường nhắc các bạn: “Thực hành, thực hành, và thực hành”. Khi ta thực hành một quy tắc sống, ta sẽ trải nghiệm quy tắc đó và sẽ hiểu được lời nói ngay, thay vì mấy mươi năm sau.
Các bạn, đây là chuyện lớn. Nếu các bạn tự hỏi: Tại sao lời thánh nhân có đã nghìn năm mà con người không khá được? Tại sao người ta cứ phải giảng đi giảng lại lời thánh nhân mãi, mà con người hình như chẳng thấy tiến?
Hỏi như thế thì các bạn có thể hiểu được vấn đề sâu sắc hơn: Người ta nghe nhưng không hiểu, cho đến khi người ta trải nghiệm.
Thánh kinh có nói:
Các ngươi có lắng tai nghe cũng chẳng hiểu;
có trố mắt nhìn cũng chẳng thấy.
Vì trái tim của dân tộc này đã thành chai đá;
họ đã bịt tai nhắm mắt.
Bằng không họ có thể thấy bằng mắt, nghe bằng tai,
và hiểu được bằng trái tim,
và hoán cái, và rồi Ta sẽ chữa họ lành.
(Matthew 13:14-15).
Các bạn có thể đợi 30 năm để từ từ trải nghiệm với đời.
Hay thực hành nghiêm chỉnh các quy tắc tâm linh bây giờ, và hy vọng là bạn có thể hiểu được trong vòng 3 năm thay vì 30 năm.
Chúc các bạn một ngày thông tuệ.
Mến,
Hoành
© copyright 2013
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use
www.dotchuoinon.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét